Thương lắm Đại Lộc ơi!

suoi-mo-dai-loc1Tôi ở xa nghe tin đài thông báo
Bão lụt tràn về ngập cả quê hương
Qua điện thoại cha tôi nghẹn ngào nói :
Nước trắng trời, tan tác lắm con ơi!

Trên thì gió, dưới nước dâng chảy xiết
Răng năm ni lạ rứa con hè ?
Xóm dưới làng trên tiêu điều xơ xác
Bà con quê mình nhiều cảnh tang thương.

Thằng bạn tôi rưng rưng chua xót :
Bắp, ớt, lúa, khoai – Bao vất vả trưa chiều
Chờ được giá, có tiền con ăn học
Nào ngờ đâu mất sạch trắng hai tay.

Bám nóc nhà cô bạn tôi điên dại
Nước mắt không còn để khóc con thơ
Cả làng xóm chìm trong nước lũ
Thân xác con giờ biết về đâu

Mới hôm qua, ngồi đầu hè con hát
Lòng mẹ vui vơi bớt những nhọc nhằn
Mà giờ đây, mẹ mất con đau đớn
Thôi còn đâu tan học đón con về.

Em bé nhỏ đang ngồi hong sách vở
Trang giấy học trò nhoè chữ viết tuổi thơ
Để rồi đây em tung tăng đến lớp
Có chỗ trống lặng im còn ấm hơi người.

Bà mẹ già run run trong rét lạnh
Vịn bờ rào, lần bước ngóng chờ con
Kéo vạt áo chị tôi lau nước mắt
Nhà tan hoang, đổ nát không còn.

Đại Lộc ơi! với tình thương cả nước
Lành rách đùm nhau đỡ lúc đói lòng
Bằng nghị lực tôi tin quê mình vươn dậy
Đất không phụ người cho quả ngọt hương thơm .

Quê hương ơi! Tình người ai cũng thế
Xa quê rồi lòng nặng nỗi thương quê
Như lòng tôi xin nguyện trở về
Trong nguyên vị : Quê hương – Tình thương – Nổi nhớ .